19 thg 12, 2012

TA BIẾT EM TRONG TIỀN KIẾP

http://vnexpress.net/Files/Subject/3B/A1/C5/3D/HTV_8919.jpg


“Kiếp này thơ thẩn ngu ngơ”, ta bỗng thấy lòng nhung nhớ một ánh mắt, một nụ cười lần đầu quen nhau gặp gỡ trong cái nắng vàng chiều xuống chiếu qua những kẽ lá phượng vĩ bên đường. Có một cái gì rất thân quen từ thủa nào của “trăm năm trước” làm cho con tim ta xaođộng, dệt mộng đi hoang trong niềm nhớ không tên. Phải chăng kiếp trước tính tình ta “hơ hỏng”(sơ ý, không cẩn thận) với người ấy nên giờ này sóng còn xô mãi một cuộc tình lênh đênh bờ bến.
“Một mình thích thú ban chiều”, ngồi bên quán cà phê nghe “mây lang thang trong nắng hanh vàng”, tiếng hát ngọt ngào của ca sĩ Bảo Yến như tảkhông gian trước mặt, gợi nhớ một cuộc tình đã đi qua có chút nắng la đà. Ôi, ta sống trong tình yêu quá đỗi, mê mãi rong chơi trong giấc mộng tang bồng, thì làm sao ta chịu ngồi yên tĩnh tọa đểthấy “tâm linh” mình là chốn yên bình. Không như nữ sĩ Tuệ Nga đã viết: Trong giấc mơ tiền kiếp, thấy mình giữađồi hoa, tay ôm đầy bông ngát, miệng niệm A Di Đà.
Kim Trọng nhân gặp Thuý Kiều du xuân trở về mang nặng mối tình nhớ nhung, tương tư Kiều, có câu: “Mành tương phân phát gió đàn, hương gây mùi nhớ trà khan giọng tình, ví chăng duyên nợ ba sinh, làm chi đem thói khuynh thành trêu ngươi”. Ba sinh là ba kiếp chuyển sinh. Ngồi nhâm nhi ly cà phê mà mơ tưởng: “Em tôi mơ ngóng dáng hình, vì trong hai kiếp có mình có ta”, ta ngỡ rằng ta và em “ba sinh âu cũng duyên trời chi đây”, rồi cười một mình. Thế cho nên,”tình yêu hết thủa thứ ba, bắtđầu hay đã gọi là quen thân !”
“Kiếp này sao cứ bần thần”, ta ngủ chập chờn trong đêm trắng, đểnhớ về ai đó trong nỗi cô đơn. Ta muốn cùng em ngồi bên “cửa khói”, xích lại gần nhau nói chuyện sa đà, ánh lửa bập bùng không muốn chia xa. Muốn là một chuyện, có thành hiện thực là chuyện khác. Chao ôi, tình yêu ta dành cho em thì ngút ngàn lệ thùy, còn em thì “nhỏgiọt chênh chao”. Một tình yêu đích thậtđâu dễ kiếm tìm, hay chỉ là một thứ na ná tình yêu, coi trọng dáng hình. Ta chợt thốt lên: “Tìm người yêu thể táo trao thiên bồng…”
Giọt cà phê đắng cuối cùng đã cạn, đắng như tình đầu xa vắng, ta vẫn “lông bông” bên đời tàn giấc mơ ban đầu. Ta tự nhủ, đời ta nào phải như con còng ăn đêm, dùng “máy đào” cào xới những xác chết tình yêu bên bờ hiu quạnh. Những cuộc tình qua đi, “như hoa xanh đã phai rồi, như hương trinh đã tan rồi”, thôi thì hãy coi chúng như giấc mơ đẹp, ta vẫn thấy hạnh phúc cả khi cô độc, bởi lẽ ngày hôm nay là của riêng mình, và ngày mai là niềm hy vọng về một tình yêu đích thật: “Dĩ nhiên mình khác Chào Mào, mà sao cứ hót xin vào bình minh...”.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét