Ta cứ tưởng trần gian là cõi thật,
Thế cho nên tất bật đến bây giờ Thích Huyền Vi
Đường về khép bóng trần gian
Lợi danh gói một hành trang vô thường
Tất bật hơn thua rồi cũng bỏ
Thong dong tự tại vậy mà vui
Giã từ cõi mộng điêu linh
Tôi về buôn bán với mình phôi pha
Bùi Giáng
Ta về giữ mộng trinh nguyên
Bờ hun hút lạnh nắng xuyên hình hài
Khi tóc bạc trên đầu trôi dạt mãi
Cội nguồn ơi chiếc lá lại rơi về
Thân như bóng chớp chiều tà
Cỏ cây hoa lá xuân qua rụng rời
Sá chi suy thịnh cuộc đời
Thịnh suy như hạt sương rơi đầu cành
Mãn Giác Thiền Sư
Cuộc lữ trăm năm kể cũng dài
Nhưng rồi không quá một lầm lay
Thiên thu là những gì khoảnh khắc
Chợt mất chợt còn như gió bay
Ngày sẽ hết và tôi không ở lại
Tôi sẽ đi và chưa biết đi đâu
Tôi sẽ tiếc thương trần gian này mãi mãi
Vì nơi đây tôi sống đủ vui sầu
Bùi Giáng
Trăm năm trước thì ta chưa gặp
Trăm năm sau biết có gặp không
Cuộc đời sắc sắc không không
Thôi thì hãy sống hết lòng với nhau
Ta cứ ngỡ đùa vui trong chốc lát
Ai có ngờ đùa mãi đến điêu linh
Bùi Giáng
Quán soi một chiếc lá rơi
Vô thường đắp đổi bao đời loanh quanh
Bóng trúc quét sân trần chẳng động
Vầng trăng xuyên biển nước không xao
Người về qua cửa phù vân
Nghiêng vai trút gánh phong trần bỏ đi
Trên lối cũ bàn chân xưa để dấu
Bước phiêu bồng cỏ lá rộn ràng reo
Ngày vừa hết thì liền đêm hóa nụ
Dẫu khô vàng vẫn sắc nhịp nhàng thu
Nguyên Luân
Thở đi nhẹ một kiếp người
Vui đi để có nụ cười thênh thang
Đường đời gian dối người chen lấn
Lối đạo an vui hiếm kẻ tìm
Còn ở lại một ngày còn yêu mãi
Còn một đêm còn thở dưới trăng sao
Bùi Giáng
Đạo là nếp sống tùy duyên
Đói ăn mệt nghỉ an nhiên tâm hồn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét