19 thg 12, 2012

CÓ MỘT NGÀY NHƯ THẾ

http://milano.corriere.it/Corriere%20della%20Sera/Fotogallery/Tagliate/2008/11_Novembre/07/Nat/10.jpg


Có một ngày nhìn ngọn nắng chiều qua đi khi ta thoi thóp trong đêm. Có một ngày bầu trời xanh thắm làm ngất ngây bao điều hân hoan. Từng ngày qua đi trong đời ta. Có ngày vui. Có ngày buồn. Có ngày dững dưng. Những ngày nhưthế tiếp nối trôi chảy đưa ta dần về với hư vô cát bụi. Hóa ra đời là sống cái chưa từng sống. Sống trong hiện tại mà cứ ngỡ mình lạc loài chốn xa xôi thủa nào. Thủa ấy, ta đắm chìm trong uẩn ức, buồn thương, ngộp thở hay mơ mộng, reo vui, đầm ấm. Ta lúc nào cũng phân hóa thành một cái gì đóđể thích ứng với cuộc đời, “phân hóa thành ba bốn phần”. Và như vậy ta không còn là ta nữa. Ta hiện hữu như không hiện hữu. Ta có tên mà được gọi bằng nhiều tên.

Bây giờ đã là mùa hạ. Nắng chiếu trên hàng cây xanh nghiêng ngã, kẻ làm thơ thấy đời thênh thang quá đỗi, có chút tần ngần nỗi nhớ mênh mông. Dấu trăng mơ màng, chia nửa chiếc làm nên nỗi nhớ. Đêm nay có còn lại nửa ánh trăng nhạt màu, trăng chênh chếch tựa gần khung cửa hẹp. Bên hiên đêm bỗng thấy mình du thủ, bước qua thềm nghe gót mỏi loanh quanh. Một ngày. Lại thêm một ngày. Nay mùa hạ, mai mùa thu, tuổi đời chưa đủ mà tóc đã điểm sương. Cứ như thế, một đời rót những hao gầy.


Phải chăng hao gầy vì cuộc hẹn hò tan trong gió hay tình đời chưa trọn chốn bình yên? Có biết bao phiền muộn gói trọn ta về trong giấc mộng phai tàn. Một buổi chiều hoàng hôn, ta tự hỏi ta, ta thắc mắc đời về những hao gầy làm cho ta sa vào vũng lầy, như Lê Uyên Phương hát, “ta sống trong vũng lầy, một ngày vùi dần, còn vùi sâu, còn vùi sâu, trong ngao ngán không dứt hết một lần đau”. Nhưng rồi hết hoàng hôn thì bình minh tới, một ngày mới bắt đầu, một đời mới bắt đầu. Xin gọi tôi bằng tên thật để cho tôi tỉnh thức, để cho tôi ngheđược tiếng khóc nụ cười, nỗi khổ niềm vui có chung cùng tận căn để.


http://farm3.static.flickr.com/2612/3991651943_91867e7d5e.jpg

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét