16 thg 12, 2012

MỘT CÕI ĐI VỀ của TRỊNH CÔNG SƠN

http://img.photobucket.com/albums/v162/but-tre/Linh%20Tinh/motcoidive.jpg


Tặng bạn đqt


1. Bao nhiêu năm rồi còn mãi ra đi
Đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt
Trên hai vai ta đôi vầng nhật nguyệt
Rọi suốt trăm năm một cõi đi về.

Khi mình sinh ra trên cõi đời này thì phải chịu bao nhiêu là hệ lụy phiền muộn của kiếp người. Nhiều khi mình cảm thấy mỏi mệt và bất lực quá trước những thử thách và thất bại. Ngày lại ngày, đêm nối đêm, hai vầng nhật nguyệt cứ xoay vần, thế là hết một kiếp người. Nhật và nguyệt, ngày và đêm, đen và trắng, thiện và ác v.v... là những phạm trù đối đãi mà mình phải đối diện khi làm kiếp con người. Ta đến cõi này với hành trang thiện ác của quá khứ, rồi ra đi cũng với hành trang ấy, nhưng tùy cách sống của mình trong hiện tại mà thiện nhiều ác ít hay ác nhiều thiện ít.

Lời nào của cây lời nào cỏ lạ

Một chiều ngồi say một đời thật nhẹ ngày qua
Vừa tàn mùa xuân rồi tàn mùa hạ
Một ngày đầu thu nghe chân ngựa về chốn xa.

Sống trên cõi trần này đã là mộng mị rồi, nên dường như ai cũng say cả. Bốn mùa cứ qua đi, quá khứ cứ lùi xa vào dĩ vãng. Đất trời cỏ cây có ngôn ngữ của nó, có điều là mình có cảm nhận được thông điệp đó hay không.

Mây che trên đầu và nắng trên vai

Đôi chân ta đi sông còn ở lại
Con tinh yêu thương vô tình chợt gọi
Lại thấy trong ta hiện bóng con người.

Đường đời muôn vạn nẻo, mình phải lên đường, đi mãi thật xa làng quê ngày ấy, xa cả con sông hồi còn trẻ nô đùa. Thôi nhé sông, hãy ở lại, tôi đi đây. Dù đi đâu, sống như thế nào thì mình cũng muốn sống bằng trái tim của con người, chứ không phải là trái tim của dã thú "con tinh". Sống ở trên đời cần có một tấm lòng, là vậy đó.

2. Nghe mưa nơi này lại nhớ mưa xa

Mưa bay trong ta bay từng hạt nhỏ
Trăm năm vô biên chưa từng hội ngộ
Chẳng biết nơi nao là chốn quê nhà.

Mưa ở ngoài, mưa ở trong, cả hai chỉ là biểu hiện của tâm thức mà thôi. Tâm thức ấy có cái mặt mũi rất thuần khiết, rất trong sáng, nhưng vì mãi mê rong chơi mình đánh mất đó thôi. Một kiếp sống trăm năm, có khi chưa bao giờ biết để nhận ra cái Tâm ấy. Bao giờ nhận ra Tâm ấy là biết quay về nơi chốn quê nhà mà kẻ lãng du bỏ ra đi thật xa từ bao đời kiếp.

Đường chạy vòng quanh một vòng tiều tụy

Một bờ cỏ non một bờ mộng mị ngày xưa
Từng lời tà dương là lời mộ địa
Từng lời bể sông nghe ra từ độ suối khe.

Mình không biết đường đi để về chốn cũ nên cứ đi vòng vòng hoài, đi tới già nua tiều tụy luôn. Mơ ước có một ngày trở về nơi chốn đẹp đẽ của cái Tâm ấy với bờ cỏ non xanh mướt. Muốn quay về thì trước phải hiểu quy luật của vũ trụ: cái này có thì cái kia có, cái này không thì cái kia không. Hình ảnh một buổi hoàng hôn làm người ta liên tưởng đến cái tuổi già sắp xuống lỗ của kiếp người. Và có biển cả nào mà không hình thành từ trăm sông ngàn suối chứ. Biết đời sống giả tạm, ai rồi cũng chết, thế thì phải tìm một con đường đi vào biển cả của tuệ giác Phật đà.

Trong khi ta về lại nhớ ta đi

Đi lên non cao đi về biển rộng
Đôi tay nhân gian chưa từng độ lượng
Ngọn gió hoang vu thổi buốt xuân thì.

Quy khứ, đi về của một kiếp người là một chuỗi trải dài của dòng tâm thức. Lúc nào mình cũng sống trong quá khứ hiện tại tương lai đắp đổi lẫn nhau. Kiếp này mình là người Kinh, kiếp sau biết đâu lại là người Thượng. Và cuộc đời nhân gian lắm khi nghiệt ngã kiếp người, chưa từng độ lượng cho mình và cho tha nhân. Trong cái đẹp bao giờ cũng có cái hắc ám, trong mùa Xuân mà có ngọn gió hoang vu của sa mạc thì không có chi là lạ.

Hôm nay ta say ôm đời ngủ muộn

Để sớm mai đây lại tiếc xuân thì.

Mình là huyễn mộng, sống trong mộng huyễn. Biết cảnh trong mộng là không thật vậy mà khi có một giấc mơ thật đẹp, tỉnh dậy lòng vẫn cứ nuối tiếc khôn nguôi. Đời là thế đó bạn ạ.

http://www.vuontaodan.net/forums/upfiles/5/98940667B94447E3ABB518F62E631E71.GIF

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét