14 thg 12, 2012

VÔ THƯỜNG CỦA LỤC BÌNH



Dịu dàng khỏa nhẹ lời đêm
Chút tình xưa ấy phiền em lỡ làng !
Về đi ! Sao cứ lang thang.
Tim em, người đã
trót mang theo rồi…

Ngày về liệu có xa xôi
Ngày về liệu đã bồi hồi hôn nhau !
Vô thường đất rộng trời cao
Dẫu là không,
hư hao vẫn chờ …

Sầuđâu một nhánh bơ vơ
Lỡyêu nên cũng dại khờ nhớ ai !
Thời gian trút những tàn phai
Vào em hóa đã
sớm mai vô thường…

LỤC BÌNH
(14.5.2010)

****


Chiều xuống dần buông, trong cái cô tịch của một đêm không trăng, có một người con trai thầm nhớ một người con gái, tự hỏi: em bây giờ ra sao ? Rồi tự trách: phải chi hồi đó … em đừng có thương anh và anh cũng đừng có thương em. Tình chúng mình ngày ấy có những nụ cười hoan lạc, có tóc xanh ngày mạ, có ngõ lầy mưa bay bên thềm. Nhưng bất hạnh đã đổ xuống lên đầu hai đứa, chúng mình phải phân ly, anh ngỡ ngàng, em lỡ làng:
Dịu dàng khỏa nhẹ lời đêm
Chút tình xưa ấy phiền em lỡ làng !
Người con trai mong mỏi người con gái trở về. Không phải là trở về với người con trai. Anh ta chỉ mong cô ấy được hạnh phúc, và đừng bao giờ tuyệt vọng mà tự đánh mất bản thân mình, đừng cuồng giận cuộc đời bể dâu, mờ ảo, pha chút hoangđường của tuổi trẻ. Dù cho mây mưa giăngđầy ngõ vắng, anh ta vẫn dõi mắt trông chờ người con gái năm xưa trở về, bởi vì hình bóng người con gái lúc nào cũng đầy ắp trái tim anh rồi:
Về đi ! Sao cứ lang thang.
Tim em, người đã
trót mang theo rồi…
Nhớmột con người là nhớ cả trần gian. Anh nhớ mãi mùi mạ non trong từng lọn tóc, nhớ gót chân son thả bước dịu dàng, nhớ đôi mắt biếc trùng dương biển nhớ, nhớ những con đường râm mát lũy tre … Ngàyấy xa rồi, còn gì nữa đâu mà nắm níu. Trong anh như có xót xa vời vợi. Anh tưởng tượng có một ngày em về, nghĩ sẽ luống cuống không biết làm gì, nhìn nhau ái ngại:
Ngày về liệu có xa xôi
Ngày về liệu đã bồi hồi hôn nhau !
Liệu có ? Liệu đã ? Anh cứ hỏi và câu trả lời đã nằm sẵn trong đó. Nhớ về em, rồi tự hỏi, đôi lúc, để an ủi mình. An ủi một cái gì còn ở lại và than thở một hình bóng đã ra đi. Thế sự vô thường, như ánh nắng còn sót lại của buổi chiều tà, như bóng ngựa câu thoáng qua khe cửa, như ngọn đèn dầu leo lắt trước gió, như ngọn sương mai trên đầu ngọn cỏ. Vô thường là định luật phổ quát cho nhân sinh và vũ trụ đất trời:
Vô thường đất rộng trời cao
Dẫu là không,
hư hao vẫn chờ …
Thấy có đó rồi không đó, mất còn, sinh diệt … như một dòng sông chảy mãi không ngừng. Dẫu biết rằng thân vô thường, tâm vô thường, hoàn cảnh vô thường, nhưng tâm lý chung vẫn muốn ngưng đọng thời gian để còn một chút gì nhớ thương vương vấn, vẫn chờ mong ngày về của con tim lạc hướng. Vì là vô thường nên cũng không chắc tình yêu ra đi rồi sẽ không trở lại. Vẫn có những trường hợp Kim Kiều tái ngộ sau bao năm tê tái trầm luân. Điều đó làm cho người con trai nuôi chút hy vọng của gã si tình đau khổ muôn phần nhưng vẫn cứ thơ trẻ dại khờ:
Sầuđâu một nhánh bơ vơ
Lỡyêu nên cũng dại khờ nhớ ai !
Gã dại khờ chấp nhận đi với tình yêu là đi với cái có có, không không, hư hư, thật thật. Cái gì có thì không thể nói không, cái gì chân thật thì không hư dối. Tình yêu chân thật mang lại cõi lòng bình an, tĩnh lặng, bởi lẽ nó khôi phục niềm tin tưởng chừng đã mất, làm xoa dịu những thương tích lẽ ra không nên có. Tình yêu ấy đã hóa thân vào định luật vô thường: yêu là chấp nhận những tàn phai theo thời gian, yêu là chấp nhận đi qua bão tố phong ba, yêu là tiếng kinh cầu cõi trời bay bỗng .. “yêu là chết trong lòng một ít, vì mấy khi yêu mà chắcđược yêu, cho rất nhiều song nhận chẳng bao nhiêu, người ta phụ, hoặc thờ ơ,chẳng biết.”
Thời gian trút những tàn phai
Vào em hóa đã
sớm mai vô thường…
Thời gian sẽ xóa nhòa kỷ niệm, tàn phai ký ức. Người con gái có trở về trong bao thương tích hay lành lặn, thì người con trai vẫn đón nhận em không một chút đắn đo trong một buổi sớm mai vô thường… Vì em chính là vô thường vậy.
Thiện Quang
14.5.2010

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét