14 thg 12, 2012

NHÂN ĐỌC BÀI THƠ NHÂN QUẢ của LỤC BÌNH

Trong thực tế, không có sự vật gì tự nhiện sinh và sự vật nào cũng cần có đủ điều kiện mới sinh được, điều kiện ấy là nhân và sự sinh ra là quả. Cũng như cơn mưa Sài gòn, đâu phải bỗng dưng mà có:

Tháng nào bão dông trút nước
Không gian tích điện hằng trước bao ngày

Cũng như con tim thật thà, say men tình yêu là do nhớ thương mộng mị:

 

Khi ta lớ ngớ mê say
Nhớ thương trong tim nghìn ngày mộng mị…


Nhà thơ làm thơ tình cũng mong có người tri kỷ, hồn thơ phút chốc vụt bay, lời thơ có khi không hay nhưng cũng là sản phẩm tim óc của bao ấn tượng trong tâm khảm về đời sống: thế thái nhân tình, thân phận con người, tình yêu, hoài niệm, ân nghĩa sanh thành v.v…
 

Thốt ra tình thơ tri kỉ
Dẫu trong phút giây suy nghĩ không dài
Dù không hay - vẫn miệt mài…
Cũng là tim óc một vài năm qua.



Những lời, những chữ trong thơ thể hiện cá tính của nhà thơ, cái tâm cái tình "thật thà" hòa quyện với tha nhân, với nỗi đau trần thế như muốn ôm trọn:


Câu từ - giọt máu thật thà
Ý làm cốt nhục, tình xa tình gần



Nhà thơ dùng câu thơ để biểu cảm những gì ấp ủ qua bao mùa trăng Thu. Làm thơ trước là làm thơ cho mình, sau cũng muốn chia sẻ với người yêu thơ và đồng cảm nỗi đau nhân thế:


Viết ra sẽ bớt tần ngần
Ôm hoài trong dạ bao trăng sượng sùng…



Không phải ai cũng hiểu nỗi lòng nhà thơ muốn nói. Nhà thơ có khi nói gần thì lại hiểu xa, nói thật thì cho hư dối, nói tình chung mà cứ ngỡ tình riêng … Thế là dường như có khoảng cách giữa nhà thơ với tha nhân. Ý nhà thơ là chúng ta là anh em một nhà, có gì thì xây dựng với nhau trong tình thân ái, đừng nói “bung xung” mà mất tình người. Có gì phân biệt giữa nhà thơ chuyên nghiệp với nhà thơ nghiệp dư, giữa thợ và thầy, vì lẽ tình người thì không biên giới:

 

Đừng em đừng nói bung xung !
Thợ thầy thân ái đứng cùng ngang nhau



Một chữ, một từ bỗng bất chợt nhảy ra từ com tim vào một buổi tối thao thức, đem vào trong thơ, vậy mà vẫn có người không hiểu được mình, vẫn trách cứ nhà thơ là đã làm tổn thương. Nhà thơ nào có muốn tổn thương ai, chỉ muốn trải lòng ra yêu cả đất trời, yêu những khoảnh khắc đáng yêu. Yêu người, yêu đời thì có chi là tội, chỉ là những ray rứt từ con tim, là niềm đau nỗi nhớ bâng khuâng:

 

Một từ có được đêm nào
Đó là lúc cao trào đau chúng mình.

Tình yêu của nhà thơ là tình yêu thăng hoa trong cuộc sống. Nó có nhân có quả. Không phải chỉ quen nhau sơ sài, chưa hiểu nhau bao lăm mà đã sổ sàng “hôn em kiểu thình lình”. Hãy để tình yêu tự đến với nhau, trải qua bao thử thách, hoàn thiện, thăng hoa. Đó là cây tình yêu được chăm sóc, vun bón tưới tẩm bằng sự hiểu biết, yêu thương và chân thật:


Đừng hôn em kiểu thình lình
Hãy cho em sửa dáng tình… rồi yêu.



Tình yêu là trái cấm, vậy mà ai cũng muốn ăn thử. Ăn rồi thì sẽ say … mê. Mê rồi thì có lúc không kìm chế sẽ đánh mất tư cách của mình. Tư cách có từ lối sống. Lối sống có từ thói quen. Thói quen có từ hành động. Hành động có từ suy tư. Suy tư có từ môi trường, giáo dục, tâm linh. Cuối ngày chiều, đừng có yêu thêm, vì mình đâu chỉ sống bằng tình yêu, mình còn bổn phận với cha mẹ, với anh em, còn có bằng hữu và công việc nữa. Nụ cười của người yêu có mãnh lực ghê hồn, nhà thơ khuyên “đừng yêu thêm” kẻo không cầm lòng … muốn hôn thì chết:


Đừng yêu thêm – cuối ngày chiều
Liệu mình cầm nổi mĩ miều nụ em !

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét