17 thg 12, 2012

KHÔNG ĐỀ

27- Trước chư Phật ở khắp mười phương và chư Thánh chúng sẵn tâm đại bi và tâm Bồ-đề, con xin chắp tay thành khẩn khấn nguyện như sau :
28- Trong đời này hoặc các đời khác, kể từ vô thỉ luân hồi cho đến nay, bao nhiêu tội ác mà con vì không biết đã tự làm.
29- Hoặc do ngu si dẫn dắt mà con đã tán đồng việc ác của kẻ khác. Nay con đã thấy tội lỗi, đối trước chư Phật con xin thành tâm sám hối.
30- Do phiền não quấy động ba nghiệp, con đã gây ra những tổn hại đối với cha mẹ, với ba ngôi báu, với Thầy, Tổ và những người khác.
31- Vì trong quá khứ con đã phạm nhiều tội lỗi, nên nay con đã thành kẻcó tội. Tất cả những tội lỗi khó dung thứ ấy, nay đối trước chư Phật con đều xin sám hối.
32- Nếu lỡ khi sám hối chưa sạch tội mà thân con đã chết mất, thì làm sao con thoát khỏi tội lỗi đây ? Thế nên con khẩn thiết xin ngài hãy mau cứu giúp con.
33- Thần chết không đáng tin cậy gì cả, không chờ tội của ta sạch hay chưa, bất kể có bệnh không bệnh, tử thần đều có thể đoạt mạng. Cho nên thật không thể ỷ vào sự sống của mình.
34- Vì không biết rằng khi chết phải bỏ lại tất cả, nên chúng ta đã vì những người thân và kẻ thù mà tạo ra đủ thứ tội lỗi.
35- Đời người quả thật như mộng huyễn, bất cứ chuyện gì ta đã trải nghiệm cũng chỉ là ký ức trong tâm. Việc qua rồi là không bao giờ thấy lại.
36- Kẻ thù hóa thành hư vô, người thân cũng tan đi như mây khói. Thân ta chắc chắn phải chết, tất cả rốt cùng đều trở về không.
37- Lại nữa, trong đời này, một số kẻ thù và bạn hữu ta cũng chết. Nhưng những tội ác mà vì họ ta đã tạo ra thì vẫn còn rành rành trước mắt.
38- Vì không ý thức được mình có thể chết bất ngờ, ta đã tạo bao nhiêu tội nghiệp do tham lam, sân hận và ngu si.
39- Mạng sống tiếp tục suy giảm từng ngày đêm không bao giờ ngừng, không thể nào tăng lên, thì làm sao một kẻ như ta lại không chết ?
40- Khi lâm chung, dù có nhiều người thân vây quanh, nhưng những thống khổ lúc hấp hối chỉ có một mình ta phải chịu.
41- Khi sứ giả Diêm vương đã đến bắt hồn, thì thân quyến, bằng hữu đâu ích gì ? Duy chỉ phước đức mới có thể cứu mình, nhưng khốn nỗi ta lại chưa từng tu tập.
42- Hỡi đấng cứu hộ che chở, do buông lung nên con không biết chết làđáng sợ như thế này. Con đã vì cuộc sống mong manh mà tự tạo biết bao tội lỗi.
43- Như một kẻ tội phạm bị dẫn ra pháp trường thì kinh hãi, miệng khô, hai mắt lồi ra, hình hài đổi khác ;
44- Nói gì đến nỗi kinh hoàng, ưu khổ nơi ta lúc bị sứ giả Diêm vương với thân hình đáng sợ đến bắt ?
45- Ai có thể cứu tôi ra khỏi cơn hãi sợ lớn lao này ? Lúc đó ta sẽ trợn dọc hai con mắt hốt hoảng nhìn khắp bốn phương để cầu cứu.
46- Tìm khắp bốn phía không thấy nơi nương tựa, ta càng sợ hãi. Không có nơi nào trú ẩn, ta phải làm sao bây giờ ?
47- Phật là đấng Chúa tể đầy từ bi chuyên phù hộ, che chở chúng sanh. Ngài có năng lực giải trừ các khiếp sợ, nên nay con xin quay về nương tựa nơi Ngài.
48- Cũng thế, con xin quay về nương tựa Thánh pháp mà chư Phật đã chứng ngộ, có thể trừ khử được nỗi sợ hãi trong cõi sinh tử luân hồi, và quay vềnương tựa chư Bồ-tát Thánh chúng.
49- Trong cơn hãi sợ tơi bời này, con xin đem cả thân mạng dâng lên đức Bồ-tát Phổ Hiền. Con cũng đem thân này phụng hiến lên đức Văn Thù Bồ-tát.
50- Con cũng đem hết sức bình sinh la lên cầu cứu với đức Bồ-tát Quán Thế Âm, vị Bồ-tát không quên hạnh đại bi. Xin ngài cứu con, một kẻ mê lầm !
51- Con cũng cầu cứu với ngài Hư Không Tạng Bồ-tát, Địa Tạng Vương Bồ-tát cùng chư Bồ-tát sẵn lòng đại bi.
52- Con xin nương tựa Kim Cương Trì Bồ-tát, người mà các sứ giả dữ tợn của Diêm Vương trông thấy phải khiếp vía bỏ chạy.
53- Từ xưa con đã làm trái lời chư Phật, nên phải rơi vào nỗi lo sợ lớn lao này. Nay con đã quay về nương tựa chư tôn, xin hãy mau cứu con ra khỏi cơn khiếp hãi !
54- Với một cơn bệnh tầm thường, người ta còn lo sợ, tuân theo lời y sĩ,huống gì bệnh tham sân si từ lâu đời lâu kiếp đã trói buộc tâm mình ?
55- Chỉ một căn bệnh tham sân si này cũng có thể tiêu hủy tất cả người trong châu Thiệm Bộ phương Nam. Tìm khắp nơi cũng không gặp được phương thuốc nào để trị chứng bệnh ấy.
56- Giáo lý do đấng Nhất thiết trí, bậc đại Y vương tuyên thuyết có thểnhổ tận gốc các khổ đau. Ai đã biết được giáo lý ấy mà không thực hành theo, thì thực là rất ngu si đáng trách.
57- Khi gặp một nguy hiểm nhỏ ta còn phải đề phòng cẩn thận, huống chi (địa ngục) một chỗ hiểm sâu cả ngàn do tuần, kéo dài nhiều đời kiếp mà không cẩn thận hay sao ?
58- Nghĩ rằng “Hôm nay chưa chết đâu” để nhàn hạ qua ngày thì thực là phi lý, vì sớm muộn gì ta cũng chết. Cái chết chắc chắn sẽ đến thôi.
59- Ai sẽ đem lại cho ta sự không sợ hãi ? Làm sao ta có thể thoát khỏi nỗi kinh khiếp này ? Nếu ta nhất định sẽ phải chết, thì làm sao có thể yên tâm hưởng nhàn được ?
60- Những kinh nghiệm ta đã trải qua nay còn lại gì đâu ngoài ra những hoài niệm về chúng ? Thế mà do bám víu vào những thứ ấy, ta thường làm trái những giáo huấn của bậc thầy !
61- Nếu khi chết ta phải bỏ lại sinh mạng này cũng như tất cả người thânđể ra đi một mình đến nơi vô định, thì kết bạn kết thù có ích lợi gì đâu ?
62- Do tạo những nghiệp bất thiệnđời trước mà có ra những thống khổ đời nay, vậy làm sao để thoát ly khỏi vòng nghiệp nhân khổ quả ? Ta chỉ nên ngày đêm tư duy như vậy.
63- Vì ngu si con đã phạm các tánh tội (những điều ai cũng cho là quấy, bất kể có tôn giáo hay không), hoặc phạm các giới tội do Phật chế và những tội lỗi khác ;
64- Nay đối trước chư Phật, với lòng sợ hãi những khổ báo do tội lỗi gây ra, con xin chắp tay đảnh lễ chư Phật ba lần để sám trừ tất cả tội.
65- Xin các ngài khoan dung tha thứ cho những tội lỗi con đã tạo từ xưa, quả thực đấy là hành vi bất thiện, từnay về sau con thề vĩnh viễn không dám làm.
(Trích Nhập bồ tát hạnh, Bồ tát Tịch Nhiên tạo luận, Thích Nữ Trí Hải dịch Việt)


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét