14 thg 12, 2012

CÒN HAI CON MẮT KHÓC NGƯỜI MỘT CON

 
http://www.tcs-home.org/ban-be/buu-chi/tranh-buu-chi/con-mat-con-lai/image_preview

Trong bài thơ Mắt buồn, thi sĩ Bùi giáng đã viết:
"Bây giờ riêng đối diện tôi
  Còn hai con mắt khóc người một con."
 Trong đời sống ít khi chúng ta chịu nhìn lại chính mình, lúc nào cũng lao xao chiều tàn nắng ấm, cũng mơ màng cõi mộng tiên nga. Nhìn lại chính mình là tạm chấm dứt cái tâm vượn khỉ chuyền cành, để thấy thân này tâm này là một tập hợp tương sinh. Nhìn lại để thấy lâu nay mình cứ bôn ba theo ngoại cảnh và bị hoàn cành lôi cuốn trong niềm vui nỗi buồn, trong ghét thương bất định. Chúng ta là người được cha mẹ sinh ra có đủ đôi mắt, nhưng giờ đối diện lại, khóc cho thân phận mình, khóc cho sự ngu si dại khờ của mình trong đời sống, khóc cho tha nhân, khóc cho tình đời đổi trắng thay đen, khóc vì mình có đôi mắt sáng mà như người chỉ còn có một con mắt. Cái thấy của mình bị hạn hẹp rồi. Cái thấy ấy, đạo Phật gọi là cái thấy biến chấp, tức cái thấy thực tại một cách méo mó, như người đi trong đêm tối lầm tưởng sợi dây là con rắn. Cái thấy ấy, thế gian gọi là ngộ nhận. Chúng ta ngộ nhận hình sắc, ngộ nhận tình cảm, ngộ nhận đủ mọi thứ trên đời, nên tạo ra không biết bao nhiêu hệ lụy đau khổ. Ta ngộ nhận cả chính ta, nên ta tự chuốc lấy khổ. Bạn cứ khóc cho đã, tôi cũng khóc cho đã, khóc cho sự ngộ nhận về mình và thế giới quanh mình.
Khóc xong rồi thì tự nói chính mình: "tôi ơi đừng tuyệt vọng", phải không bạn.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét