17 thg 12, 2012

CHUYẾN XE CUỘC ĐỜI

Cách đây không lâu, tôi đọc một cuốn sách, trong đó người ta ví cuộc đời với một con tàu.

Cuộc đời cũng giống như một chuyến đi trên tàu: người người lên lên xuống xuống, có khi gặp phải tai nạn. Ở trạm này, ta gặp điều ngạc nhiên, ở trạm kia, ta gặp nỗi u buồn.


Khi ta ra đời và lên tàu, ta gặp nhiều người và ngỡ rằng họ sẽ ở với mình suốt cuộc hành trình: đấy là cha mẹ mình!

Đau đớn thay, sự thật thì khác hẳn. Họ xuống một sân ga dọc đường và để ta lại thiếu vắng tình yêu và lòng trìu mến của họ, thiếu thân tình và sự hiện diện của họ cạnh mình.

Dù sao, cũng có những người khác lên tàu và trở thành rất quan trọng đối với mình.

Đấy là anh chị em, bạn hữu mình và mọi người tuyệt vời mà mình thương mến.

Có người xem cuộc hành trình như một chuyến rong chơi.

Có người cảm thấy u sầu suốt cuộc hành trình. Có người luôn hiện diện và sẵn sàng giúp đỡ những ai cần đến họ.

Có người, khi xuống tàu, để lại cho mình nỗi nhớ khôn nguôi. Có người vừa lên đã xuống và mình chỉ đủ thời gian để thoáng thấy họ thôi.

Ta ngỡ ngàng vì nhiều hành khách mà mình mến thương lại ngồi trên một toa xe khác, và họ để ta bơ vơ một mình trong suốt cả chuyến đi. Dĩ nhiên, không ai có thể ngăn cản ta đi tìm họ khắp nơi trên con tàu.

Buồn thay, đôi khi ta không thể ngồi cạnh họ, vì chỗ ấy đã có người.

Không sao đâu... cuộc hành trình thì như thế đó: đầy thách thức, ước mơ, hy vọng, chia tay... mà không bao giờ quay lại. Ta hãy cố thực hiện cuộc hành trình một cách tốt đẹp nhất.

Hãy cố thông cảm những người cùng đi với mình và hãy tìm ra những điều tốt lành nhất trong từng người một.

Hãy nhớ rằng, bất cứ lúc nào trong chuyến đi, một người bạn đồng hành cũng có thể chới với và cần ta thông cảm.

Chúng ta cũng có thể chới với và lúc nào cũng có một ai đó thông cảm mình.

Điều bí ẩn lớn nhất trong chuyến đi này là chúng ta không biết lúc nào mình sẽ vĩnh viễn xuống tàu. Ta cũng không biết bạn đồng hành của mình xuống lúc nào. Ngay cả người ngồi sát bên ta.

Phần tôi, tôi nghĩ rằng mình sẽ rất buồn khi phải xuống xe... Tôi chắc chắn là thế! Vĩnh biệt tất cả bạn bè mà tôi từng gặp trên xe hẳn là điều đau đớn. Để những người thân của mình ở lại một mình hẳn là rất buồn đau. Nhưng tôi chắc chắn rằng một ngày kia tôi sẽ đến ga trung tâm và gặp lại tất cả mọi người, với một số hành trang mà khi lên xe họ không hề có.

Thế là tôi sẽ sung sướng vì đã góp phần làm gia tăng và làm phong phú cho hành trang của họ.

Các bạn hỡi, tất cả chúng ta hãy làm hết sức mình để thực hiện một chuyến đi tốt đẹp và hãy cố để lại một kỷ niệm đẹp về mình khi đến giờ phải xuống khỏi toa xe.

Với những ai cùng đi trên chuyến tàu này, tôi xin chúc: Thượng Lộ Bình An!


Hơn một trăm năm trước, khi đường sắt vừa mới được phát minh, nhu cầu đi lại mỗi lúc một nhiều, một văn sĩ nọ, trong quyển lịch sử xe lửa và đường sắt, đã ghi ra một số chỉ dẫn cho hành khách. Trong một chương có tựa đề "Những lời khuyên tức khi lên đường", ông đã đưa ra vài căn dặn như sau: "Trước khi bắt đầu một cuộc hành trình, hành khách nên quyết định: mình sẽ đi đâu, sẽ lên chuyến xe lửa nào và ở đâu, tại nơi nào sẽ đổi tàu...

Trong một đoạn khác, ông nhắn nhủ hành khách như sau: quí khách nên mang theo càng ít hành lý càng tốt. Riêng với các bà, các cô không mang theo quá ba hành lý và năm gói nhỏ".

Những lời khuyên trên đây xem chừng như không có chút giá trị nào đối với hệ thống đường sắt hiện tại ở VN. Chen chúc nhau để có đọc một chỗ ngồi thích hợp đã là quá lắm rồi, còn chỗ đâu để xác định số hành lý phải mang theo.

Nhưng dù thanh thản trong một con tàu đầy đủ tiện nghi, hay chen chúc nhau trong một wagon chật hẹp bẩn thỉu, mỗi khi bước vào toa xe, ai trong chúng ta cũng được mời gọi để tưởng nghĩ đến chuyến đi của cuộc đời... Đời chẳng phải cũng là một chuyến đi đó sao...

Bước lên chuyến xe của cuộc đời, ai trong chúng ta cũng được mời gọi để chuẩn bị cuộc hành trình bằng một số câu hỏi cơ bản: Tôi sẽ đi về đâu? Tôi phải/nên mang những gì cần thiết cho cuộc hành trình?

Trên một số tuyến đường liên tỉnh tại Phi Luật Tân, thi thoảng hành khách có thể đọc được một bảng hiệu có thể làm cho họ phải giựt mình suy nghĩ: "Có thể đây là chuyến đi cuối cùng của bạn". Thật ra, ít có ai khi lên đường, lại có ý nghĩ ấy. Có lẽ người ta nghĩ đến công việc, nghĩ đến gia đình, nghĩ đến những thú vui đang chờ đợi hơn là phải dừng lại với ý nghĩ của một kết thúc bất ngờ.

Ta cần luôn tỉnh thức, vì ta không biết giờ nào, ngày nào... Con người được sinh ra rồi ai cũng sẽ chết. Nói như thế không hẳn là bi quan về cuộc đời, mà đúng hơn là một cái nhìn trong suốt về hướng đi của cuộc đời.

Giá như ai trong chúng ta cũng biết rằng: công việc ta đang làm trong giây phút này đây là công việc cuối cùng trong cuộc đời, thì có lẽ mọi việc đều có một ý nghĩa và một mục đích khác hẳn.

http://i537.photobucket.com/albums/ff331/tiendung_vu/324.jpg


http://imagecache2.allposters.com/images/pic/PTGPOD/471030-FB~American-Orient-Express-Train-BC-Canada-Posters.jpg


http://phamngoc.files.wordpress.com/2009/05/do-duy-tuan-2.jpg

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét