14 thg 12, 2012

CHÀO BẠN LỤC BÌNH

http://blog.yimg.com/1/3nje3Yp7s5_YC3VijPM0AYW5qg6Etbk77gXgLij7wPSu5tDmb8S31Q--/44/l/rzqeN9A6USshzzv05g27bw.jpg

Hình từ blog hangnga
CHÀO BN
Bên kia bờ bến đại dương…
Tim bè bạn hát dễ thương quá chừng !
Bên này gần biển xa rừng
Không buồn nhá - vẫn mùa xuân thơm lòng.

Chắp tay xin bái hóa công…
Tiếng thơ bạn đó - mênh mông nụ cười
Chắp tay chào khắp mọi người
Hôn tràn trề cả chín mười nhớ thương.

Dẫu rằng đã biết vô thường…
Dẫu rằng mưa nắng có dường như không
Ba lần bảy lượt qua sông…
Mình nào giữ được chông chênh phần hồn !

Chào bình minh giữa hoàng hôn.
Câu thơ hạnh ngộ tươi dòn sắc âm
Chào bạn đó, hỡi thanh tâm…
Hôm nay lẫn mai sau rằm- sáng trong

LỤC BÌNH
(19.3.2010)
Cuộc đời giống như một chuyến đi xe điện ngầm, nơi đó có biết bao người lên lên xuống xuống. Ở trạm này ta gặp những điều ngỡ ngàng đến ngạc nhiên, ở trạm kia ta gặp nỗi u buồn đến tuyệt vọng. Có những người theo ta suốt cuộc hành trình từ lúc bắt đầu, như cha mẹ ta, nhưng rồi cũng phải tới trạm phải xuống. Ta vẫy tay chào mà lòng quặn đau vì đã để cho ta một sự trống vắng tình yêu vô bờ. May thay trong đời sống, ngoài tình yêu ta còn có tình bạn. Họ là những hành khách lên xuống qua các trạm, có lúc thoáng gặp tình cờ, có khi trở thành rất quan trọng với ta.
Chiều nay, trên chuyến metro đi về phố thị, tôi tình cờ gặp một người bạn. Chuyến tàu khá đông người, và còn đúng một chỗ bên tôi. Anh lách qua vài người, khẽ ngồi bên cạnh. Chúng tôi làm quen với nhau. Tôi tên là Thiện Quang, anh tên là Lục Bình. Câu chuyện của những người bạn thường bắt đầu đại loại như thế. Chào Bạn là tiếng reo vui của sự hạnh ngộ một người bạn mới quen trong một chuyến rong chơi. Tôi ở “bên kia bờ bến đại dương, tim bạn bè hát dễ thương quá chừng”. Anh trả lời“bên này gần biển xa rừng, không buồn nhá – vẫn mùa xuân thơm nồng”. Nói chuyện một hồi, tôi mới biết anh là một nhà giáo và đặc biệt là có máu làm thơ:
Nếu em biết anh có máu làm thơ
Thơ với thẩn bộn bề sóng dữ
Thì em sẽ không bao giờ thử
Để anh hôn em đâu …
Thơ anh được nhiều người biết đến và tán thưởng. Cứ nhìn vào số lượng người ghé sang nhà Lục Bình thì biết. Anh kể cho tôi nghe, từkhi viết blog, chia sẻ những vần thơ ấp ủ, có thể là từ thưở còn làm sinh viên, với những bạn làm thơ và yêu thơ, và cả những người không biết làm thơ nhưng biết thưởng thức lời thơ dịu dàng và sâu lắng của anh. Và có lẽ từ đó, từ ngày viết blog đến nay, hồn thơ anh thêm bay bỗng, ý thơ như trào dâng. Anh làm thơ dễ dàng, nhẹ nhàng như người ta nhặt chiếc lá vàng trên lối thu bay. Ôi thật là một hạnh ngộ biết bao người bạn trên cuộc hành trình lữ thứ. Anh như reo vui, hân hoan, cám ơn trời Phật … cám ơn đời với những thảm lá me vàng, với bàn chân quen quá, cám ơn những bạn thơ dễ thương và người yêu thơ ngào ngọt:
Chắp tay xin bái hóa công…
Tiếng thơ bạn đó - mênh mông nụ cười
Chắp tay chào khắp mọi người
Hôn tràn trề cả chín mười nhớ thương.

Đâu chỉ làm thơ, anh cũng phục lăn những tiếng thơ của những người bạn thơ của anh. Chào bạn … nhé, bạn làm thơhay quá:
Bài viết dạt dào bao tình cảm.Tâm thơ dịu dàng, đằm thắm yêu thương. Văn phong sang và đẹp ngời ngời ! Câu chữ như muốn níu lấy tim, lăn vềphía em sâu lắng ! Đọc, bỗng thấy nhớ nhiều về những khoảng lặng của một đời người. Bốn muà nào phải thiên nhiên là tâm tình của mỗi chúng ta, em nhỉ !
Anh xin gởi cho em vài dòng Xuân đời nhé !
Bến thu xưa, em ngóng chờ xuân mới.
Đông mỏi mòn, hạ chưa rưới thơm sen
Cốm xanh lạ đường quen tìm dấu cũ.
Ngày neo rồi, thương hoài những tàn thu…
Nắng có đậm khi trời em xanh thẳm
Hạnh phúc này đâu dễ có trăm năm
Sông im ắng nghiêng mình về phía cỏ,
Anh tựa lòng mềm mại ngực đời em…
(Trích Bốn mùa … TRONG LÒNG TA – Hằng Nga)
Tiếng reo vui trở nên phấn kích hơn như một lời hứa hẹn với bạn thơ:
Dẫu rằng đã biết vô thường…
Dẫu rằng mưa nắng có dường như không
Ba lần bảy lượt qua sông…
Mình nào giữ được chông chênh phần hồn !

Cuộc thế có vô thường, chông chênh đi chăng nữa, nhưng tình bạn hôm nay làm hồi sinh một cơn hôn mê, làm phục sinh một cuộc đời tưởng chừng như không bao giờ tái tạo được nữa. Mưa tạnh trời nắng, có đó dường không, khó khăn vượt núi băng sông … vẫn không vơi đi tình người, mở ra một con đường đến với anh em, đến với bạn bè. Sự bội bạc trong tình bạn vẫn có, nhưng không nhiều. Tình bạn chân thật làm cho tim mình nở hoa, làm cho đời thêm tươi sáng, làm cho chiếc lá bên thềm như thêm lung linh.
Thôi cũng đến trạm dừng, tôi phải chia tay anh. Anh chúc tôi:
Chào bình minh giữa hoàng hôn.
Câu thơ hạnh ngộtươi dòn sắc âm
Chào bạn đó, hỡi thanh tâm…
Hôm nay lẫn mai sau rằm - sáng trong.

Giữa buổi hoàng hôn đã tiền ẩn ngày nắng ấm, trong đau khổ vẫn mang mầm hạnh phúc, trong ta mang sẵn năng tánh thiện dù mặt mày có lúc cau có không vui. Nói gì thì nói, cuộc hạnh ngộ giữa tôi và anh rất là rôm rả nụ cười, tươi dòn âm sắc. Chào anh Lục Bình, anh hãy giữ mãi cái tâm trong sáng (thanh tâm) ngày ấy anh nhé, sáng và trong như ánh trăng Rằm trung thu muôn thưở, hôm nay và lẫn mai sau.
Chào bạn!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét